Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Thư gửi cô giáo dạy Văn

   Cô Phương kính mến!
   Con chào cô, con là Nguyễn Ngọc Ánh, học trò lớp 8A7 mà cô dạy Văn! Chắc cô cũng nhận ra con cô nhỉ? Bởi vì trong cả khối 8 chỉ có mỗi mình con là con gái mà lại có cái tên đầy vẻ nam tính đấy. Nhưng con không buồn đâu cô ạ, cô đã từng khen tên con rất đẹp, đậm chất cá tính, mạnh mẽ mà con gái không có được. Con rất vui và sẽ không bao giờ quên những lời cô đã nói với con đâu, cô ạ!
Ảnh minh họa/internet
Ảnh minh họa/internet
   Con luôn nhớ đến hai người phụ nữ quan trọng: Đó là mẹ và cô. Con yêu mẹ con lắm! Mẹ bảo con là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ. Vậy là con đã có quà cho mẹ rồi! Nhưng cô ơi! Con cũng yêu cô nhưng con không biết cô thích gì. Con nghĩ nếu tặng cô những bó hoa, những điểm 9 điểm 10 thì sẽ chẳng nói lên được bao nhiêu tình cảm của con dành cho cô. Đó cũng là lý do con viết bức thư này. Con không biết cô sẽ đọc hay không vì những lời văn con viết còn quá vụng về và toàn lỗi diễn đạt. Con mong cô sẽ đọc để cô hiểu rằng học trò yêu cô nhường nào!

   Con cảm ơn cô vì đã dạy con môn Ngữ Văn. Một môn học đã khiến con nhận ra những giá trị nhân văn trong cuộc sống, được học cách làm người để cuộc đời thêm ý nghĩa hơn. Cô biết không? Con đã từng rất ghét học Văn. Cứ đến giờ Văn là con toàn ngủ gật vậy mà điểm Văn của con vẫn thuộc loại khá của lớp. Lạ thật cô nhỉ? Con nhớ cô đã từng nói với con: “Điểm số của mình phải làm sao cho đúng với kiến thức, cách học của chính mình”. Con nghe câu đó, tự nhìn lại chính mình, nếu con học nghiêm túc hơn có lẽ con sẽ đạt được điểm giỏi. Vậy là con đã cố gắng, tự phấn đấu bản thân và con đã thành công cô ạ! Từ 7,7 con đã lên 8,4. Con biết con không nên tự kiêu, bởi vì đấy mới chỉ là bước đầu, còn cả một tương lai rộng lớn đang chờ đón con. Con sẽ càng phải phấn đấu nhiều hơn…

   Con cảm ơn cô vì những điều mà cô đã nói. Cô nói để chúng con tiếp thu bài học, cô nói để chúng con học được điều hay lẽ phải. Đôi khi những lời nói được phát ngôn khi cô tức giận vì chúng con hư, không nghe lời cô. Đó là những lời mắng, trách móc vì sao chúng con được như thế với cô. Con đã từng nghĩ không hay, nói xấu với chính bản thân mình về cô. Nhưng con đã sai, sai hoàn toàn. Cái đầu óc của một cô bé 14 tuổi, không phải trẻ con cũng chẳng phải người lớn, lại chẳng thể nghĩ rằng những lời nói đó để giúp chúng con hoàn thiện bản thân con.

   Con xin lỗi cô! Xin cô hãy tha thứ cho cái tính trẻ con vô tâm của con... Cô ơi! Con có điều bí mật này cô nhé! Khi cô nói, giọng nói cô hay lắm! Lúc cô giảng, giọng nói cất lên, con có cảm giác mình đã hiểu được bao nhiêu cảm xúc mà tác giả muốn gửi gắm vào tác phẩm của mình. Đến cả những người khô khan cũng trở thành đa tình, đa cảm từ lúc nào không hay. Còn khi cô kể chuyện, kể tất cả các truyện: Văn học, Lịch sử Việt Nam, phim ảnh… Giọng nói của cô đã lôi cuốn chúng con, chúng con đã hồi hộp đến mức nín thở lúc đến đoạn cao trào rồi thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc có hậu. Cô thấy đấy, giọng nói của cô rất có sức hút với chúng con, cô ạ!

   Con có nói cả trăm, nghìn câu cảm ơn cũng sẽ không trả hết ơn những gì yêu thương cô cho chúng con. “Cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho chúng con” là câu nói ngắn gọn nhất, đơn giản để bộc lộ sự biết ơn của con với cô. Trên cuộc đời này, có 3 người con sẽ không bao giờ trả hết nợ: Bố, mẹ và cô. Họ cũng sẽ không bao giờ đòi nợ con vì họ yêu thương, tin tưởng con nhiều hơn con nghĩ. Vậy nên con càng phải quyết tâm, cố gắng và biết ơn mọi người để đáp lại phần nào công dưỡng dục của cô cũng như bố mẹ. Con phải thành đạt, trưởng thành hơn trong cuộc sống, sao cho xứng đáng là học trò của cô!

Tổng hợp 
Báo GD&TĐ online

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét