Nhìn
trăng nay lại nhớ trăng xưa! Không biết có ai như mình không, chứ
hồi nhỏ cứ mỗi đêm trăng ngày 15, 16 (ngày trăng tròn nhất)
mình thường leo lên sân thượng nằm ngửa mặt lên trời nhìn ngắm
những ông sao cùng mặt trăng tròn vành vạnh. Cố nhìn cho ra chú
Cuội ngồi ở gốc cây đa là ở chỗ nào, không biết tại trăng
nghiêng hay chú Cuội ngồi nghiêng mà sao khó phân biệt thế nhỉ?!
^ ^ Những câu hỏi tự suy diễn như thế cứ miên man, rồi lại quay
sang ngắm những vì sao và đưa tay lên trời nắm từng viên từng
viên một. Có lẽ khi nào đó có dịp bạn cũng thử xem sao, cứ
thử nằm và ngước nhìn lên những vì sao, hãy nhìn sâu vào cái
không gian huyền thẳm đó rồi bạn sẽ cảm thấy mình thật nhỏ
bé và vũ trụ kia sao mà rộng lớn đến nhường vậy (dù rằng đó
đã là điều hiển nhiên).
Chao,
nhớ lại khi bé và những kỉ niệm về những ngày rằm sao mà
nhiều đến thế, đúng là ánh trăng luôn là ánh sáng dịu mát
của những tâm hồn trong trắng và cả của những tâm hồn cần thêm
sự vỗ về.
Ngày
bé, khi những ánh đèn đường chưa phổ biến như bây giờ, tụi
trẻ con trong xóm cũng chỉ được bố mẹ "thả đi rông" vào những
đêm rằm khi ánh sáng từ mặt trăng đổ xuống con đường làng "ướt
át" như những cây que kem quế 200đ. Cả lũ chơi những trò mà
chỉ có chơi buổi tối mới thích như: Bịt mắt trốn tìm, Rồng
rắn lên mây, Đi chợ về chợ... nhiều lắm kể sao cho hết được.
Hay lại chia nhau ra vừa đi vừa nhìn lên trăng để "chứng minh học
thuyết: Trăng đi theo mọi người" mà chắc chắn không té hùi
hụi mới lạ!
Hôm
nay ngồi nhớ hôm xưa, kể chuyện con trẻ của mười mấy năm ngày
trước lại thấy thèm quá. Đời người không ai sống hai lần để
người ta trân trọng và yêu quý tất cả những gì đã đến và đã
đi. Xưa kia cũng tầm giờ này mình thật không tài nào ngồi yên
mà hát bài "Chiếc đèn ông sao", vậy mà bây giờ cũng ngắm trăng
đấy mà cũng là ông trăng xưa đó thôi nhưng sao chú Cuội bây giờ
không còn nhiều câu hỏi nữa, chú Cuội không đi theo ta nữa! Bây
giờ ta ngồi một mình và chú Cuội gìa kia cũng ngồi yên với
ta, cùng ta nghe bài hát "Không còn mùa thu".
Hôm nay trời không trong, những vì sao đã đi ngủ sớm rồi chỉ còn lại trăng thôi... và tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét