Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Hoài niệm

Từ đó tôi xa vuông cỏ hẹn hò
Dãy hành lang, tường vôi trắng
Tiếng chim tư buổi khơi mùa
Mưa và Phượng,
Từ đó tôi đi, khung trời bâng khuâng
Xanh những bờ mây, xanh màu cỏ biếc
Xanh những hàng cây, con đường hoa nắng
Dòng nhạc trẻ trung từ một ngôi trường
Rất lâu rồi trường cũ nhớ thương tôi?
Hay tôi vẫn nhớ thương trường cũ
Dãy bàn im lìm vết khắc
Tên một người từ đó đã xa…
Bụi phấn mỏng bay, những người sau tôi ngồi lại
Viên gạch bắc cầu cho một tương lai
Đã lâu rồi, xa lắm, xa mãi xa…
Tôi nhớ đến ngôi trường như nhớ về kỉ niệm
Nhớ người thân, nhớ tất cả bạn bè
Nước đầu nguồn ươm hạt mầm xanh trẻ
Bạn bè ơi! Xa rồi đó ngôi trường


                                             Long Điền 9/2013
                             Gởi thầy cô, học sinh trường THCS Nguyễn Trãi
                                             Nguyễn Thị Quỳnh Hương

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Tuổi thơ yêu dấu

   Tôi được sinh ra giữa khoảng lặng của mùa thu. Khi bầu trời chỉ kịp chiếu xuống mặt đất vài giọt sáng yếu ớt, bỗng bị đứt gãy bởi những hạt mưa giao mùa. Tôi chẳng hình dung ra lúc ấy tôi trông như thế nào, chỉ nghe mẹ kể rằng gương mặt tôi lạnh lùng, đôi mắt chứa đựng cả bầu trời u uất.

   Tôi được gửi về quê nội khi vừa tròn 4 tuổi. Lúc đó, nhà bà tôi nghèo lắm. Tấm chăn mỏng manh không thể che hết một mảnh linh hồn đang run cầm cập vì giá rét. Cơn gió đông bắt đầu thổi đến như muốn làm quen giữa cái lạnh kinh hồn cuối thu. Làng tôi nghèo đơn sơ với những đêm trăng sáng ngồi chụm lại bên bếp lửa. Nhớ lúc đó, với tính cách lạnh lùng ít nói, tôi có rất ít bạn bè, hay nói đúng hơn là không có người bạn nào. Giữa cái lạnh cào xé của thiên nhiên, tôi càng cô độc hơn khi ngồi một mình sau bếp lửa. Tôi xiết chặt lấy đôi vai gầy để tránh lạnh. Trăng càng lên cao, lớp sương mờ đục càng hiện rõ, lất phất như khói chiều. Ánh trăng chảy tràn qua kẽ lá, nhỏ từng giọt li ti trên hàng tre đầu làng kết thành chùm hoa nhỏ. Trăng khẽ vuốt ve mái tóc của bà, âu yếm gò má xinh của đôi cô thiếu nữ. Tôi đang mơ màng trong thế giới huyền ảo của mình, chợt cảm thấy ấm nồng ở khóe mắt:
- Ơ!
- Hihi! Bạn có muốn qua bên kia chơi với bọn mình không?
Tôi kịp giữ được bình tĩnh, thì ra là một cô bé với nụ cười tỏa nắng và đôi mắt như toát ra ánh sáng ấp áp:
- Xin lỗi vì làm rơi mất khoai nướng vào mặt bạn. Mình chỉ muốn hỏi là bạn có muốn qua bên kia cùng uống trà gừng với bọn mình, có vẻ như bạn lạnh.
- Không cần đâu!
Tôi trả lời dứt khoát nhưng nét mặt thoáng vẻ bối rối. Chợt cô bé nắm lấy tay tôi, lay mạnh và kéo qua bên kia:
- Mình là Tuyết, rất mong được làm quen với bạn. Nào qua bên kia đi, tụi mình có nhiều trò vui lắm
...

   Có lẽ là từ ngày định mệnh đó, tôi đã thoát khỏi lốt cá biệt mà bước ra thế giới bên ngoài. Tôi hay cười hơn, nhưng đôi lúc lại quá ham chơi khiến bà nội la mắng, những lúc đó, tôi lại chớp chớp đôi mắt tinh nghịch chạy tuốt vào phòng. Nhớ những kỉ niệm ngày xưa thân quen ấy, nhớ mấy mùa nắng bức lội ruộng bắt ốc mà nổi mẩn gãi đến chảy máu. Bị bà mắng cho vì cái tội "gái không ra gái, trai không ra trai" không chịu yên phận ngồi se rạ mà ra đồng chơi với mấy thằng con trai. Nhớ những đợt mưa đầu mùa cả bọn cởi trần tắm mưa, sau đó về nhà mà quần áo ướt sũng run cầm cập. Nhớ lắm mỗi đêm trăng sáng ra bắt rươi tươi về bán trộm, được chút tiền thì cả đám mua khoai ra bể nướng. Nhớ cái nháy mắt vô tư xóa đi giận hờn vu vơ tuổi học trò. Nhớ giọt nước mắt nghẹn ngào mỗi lần vì ham chơi bị điểm kém...

   Nhớ lắm, những ngày ấu thơ ấy...

   Tôi chợt lớn, không còn sống với bà nội nữa. Những ngày vui chơi thuở đó bây giờ chỉ còn là kí ức. Đôi lúc nhìn lại cái xa hoa của đô thị hiện đại mà nhớ đến ánh lửa hồng le lói đầu làng những ngày sáng trăng. Nhớ lại những trò nào rồng rắn lên mây, nào ô ăn quan, nhảy cò, đánh trận....


   Tuy đã quen với cái bộn bề hỗn độn của xã hội. Những kí ức đó vẫn không thể nào mất đi được, nó đã ăn sâu vào tâm trí, máu thịt tôi rồi. Mong rằng mỗi người trong chúng ta, dù khó khăn vất vả thế nào, cũng đừng quên đi những kỉ niệm ấu thơ tươi đẹp. Hãy giữ lại dù là một chút, đừng cố gắng vứt bỏ đi một trong những kí ức đẹp nhất đời người.



Thu Nguyệt
Lớp 9E (NK 2010-2014) 

Nhờ cô, em đã thật sự trưởng thành

Trong đời người, ai cũng có những kí ức đẹp. Đôi khi chỉ là những chuyện đời thường của nhiều người nhưng lại là dấu ấn khó quên của một người nào đó. Một cậu học trò nhỏ ngày đầu bước chân vào lớp một, với bao bỡ ngỡ rụt rè, đã khóc lóc đòi mẹ đưa về lại được sự dỗ dành ân cần của cô giáo. Cậu học trò đó chính là tôi và cô giáo đã để lại nhiều dấu ấn  trong tôi là cô giáo Vân, cô giáo dạy tôi năm lớp một.



   Tôi còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, bầu trời mùa thu trong xanh, tôi mặc bộ quần áo mới được mẹ dắt tay đến trường. Con đường làng từ nhà đến trường không xa lạ với tôi, nhưng hôm nay thật đặc biệt. Đặc biệt bởi sự háo hức đến trường, đặc biệt bởi trên vai tôi là cái cặp mới trong đó có những quyển sách, cái bút chì đầu đời của cậu học trò nơi làng quê thời bao cấp như tôi. Con đường quen thuộc hôm ấy đối với tôi  như dài hơn mọi ngày, quang cảnh hai bên đường như có sự khác lạ. Hình như chúng cũng đang reo vui theo nhịp bước chân tôi đến trường.

   Háo hức là vậy, nhưng bước tới trường tâm trạng của tôi thay đổi hẳn. Chao ôi! Sân trường sao đông đúc quá! Có rất nhiều cô, bác dắt con đến trường như mẹ tôi, có rất nhiều anh chị đang chạy nhảy vui đùa thật là vui nhộn. Đông vui là vậy nhưng tôi lại có cảm giác xa lạ với ngôi trường  mới này. Tôi co ro sợ hãi, sợ mẹ sẽ bỏ lại tôi mà về, để lại mình bơ vơ lạc lõng giữa bao người xa lạ. Thế là tôi khóc, không chịu vào lớp. Nhìn các bạn ngồi ngay ngắn trong lớp, mẹ đã cố gắng dỗ dành, nhưng tôi vẫn khóc. Bấy giờ  cô giáo đã đến bên tôi, ân cần lau những giọt nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt non nớt. Cô hỏi:
- Con tên gì?
Dù khóc nhưng tôi vẫn trả lời trong tiếng nấc:
- Dạ  con tên Tâm.
- Con mấy tuổi rồi?
- Dạ con sáu tuổi ạ!

Cô cầm tay tôi rồi dịu dàng nói:
   Con đã sáu tuổi là con đã lớn rồi, mà lớn rồi thì mình phải ngoan, vâng lời cô, vâng lời bố mẹ mới là người con ngoan. Giờ cô đưa con vào lớp, con sẽ được học nhiều điều hay, nhiều điều mới lạ, con có chịu không?

   Lời cô dịu dàng, đầm ấm biết bao! Tôi bớt tiếng khóc gật đầu rồi đi vào lớp cùng cô. Khi được cô sắp xếp chỗ ngồi xong, tôi quay ra cửa nhìn mẹ. Hình như mẹ đã rất an tâm về tôi, nhìn vào mắt mẹ, tôi đã thấy rõ được điều đó. Cả tôi cũng vậy, tôi đã nhận được sự ân cần, dịu dàng của cô, để rồi sau ngày đó tôi đã thấy mình thích đi học đến lạ.

   Cô đã là người mẹ thứ hai của con ngay từ ngày đầu tiên con vào lớp một. Và để rồi những ngày sau đó, cô đã tận tình cầm tay con tập viết những con chữ đầu đời. Ấn tượng năm học lớp một thật khó phai trong lòng tôi. Bao kỉ niệm của năm học ấy đều có bóng dáng của cô. Tôi đã an tâm rằng ở nhà đã có ông bà, cha mẹ, còn ở trường thì có cô. Cô là người mẹ thứ hai của tôi, dịu dàng  bên  tôi  lúc vui cũng như lúc buồn, lúc thuận lợi cũng như lúc khó khăn trong học tập. Tôi nghĩ rằng tất cả các bạn trong lớp cũng cùng chung suy nghĩ với mình.

   Đất nước mới giải phóng còn gặp nhiều khó khăn, nhà nhà thiếu ăn, thiếu mặc. Gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Buổi sáng hôm ấy, tôi chỉ ăn một củ khoai lang nhỏ rồi đến trường. Học được nửa buổi, tôi thấy mình thật không ổn. Mắt tôi hoa lên và những dòng chữ trước mắt cứ nhòa dần, nhòa dần. Rồi tôi thấy toàn thân mình thật nhẹ, thật nhẹ.

   Trước lúc ngất đi, tôi còn kịp nghe tiếng gọi thất thanh của cô. Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình được đặt trên một chiếc giường nhỏ và hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là đôi mắt cô nhạt nhòa nước mắt. Hình như tôi đã thấy hình ảnh này rất nhiều lần nhưng mà là của mẹ. Mẹ đã như vậy vì lo lắng cho tôi những lúc bệnh nặng, bây giờ là cô. Thấy tôi tỉnh lại cô mừng lắm và đã bón cho tôi từng thìa sữa nóng đã chuẩn bị từ lúc nào. Nhận sự chăm sóc của cô, tôi thấy lòng mình đã dâng lên một nỗi niềm khó tả. Sau này lớn lên tôi mới biết là mình đã xúc động đến nhường nào trước tình thương của cô dành cho ti.

   Cô ơi! Giờ này cô đang ở đâu? Ở phương trời xa cô có nghe tiếng gọi thổn thức của con không? Ba mươi ba năm đã trôi qua, cậu học trò yếu ớt ngày xưa của cô nay đã trưởng thành và luôn mang theo những kí ức đẹp về cô. Con hứa với cô cũng là tự hứa với mình là phải sống thật tốt, để không phụ lòng dìu dắt, yêu thương của bao thầy cô, trong đó có cô - người mẹ thứ hai của con.

Tổng hợp
Báo GD&TĐ Online

Thư gửi cô giáo dạy Văn

   Cô Phương kính mến!
   Con chào cô, con là Nguyễn Ngọc Ánh, học trò lớp 8A7 mà cô dạy Văn! Chắc cô cũng nhận ra con cô nhỉ? Bởi vì trong cả khối 8 chỉ có mỗi mình con là con gái mà lại có cái tên đầy vẻ nam tính đấy. Nhưng con không buồn đâu cô ạ, cô đã từng khen tên con rất đẹp, đậm chất cá tính, mạnh mẽ mà con gái không có được. Con rất vui và sẽ không bao giờ quên những lời cô đã nói với con đâu, cô ạ!
Ảnh minh họa/internet
Ảnh minh họa/internet
   Con luôn nhớ đến hai người phụ nữ quan trọng: Đó là mẹ và cô. Con yêu mẹ con lắm! Mẹ bảo con là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ. Vậy là con đã có quà cho mẹ rồi! Nhưng cô ơi! Con cũng yêu cô nhưng con không biết cô thích gì. Con nghĩ nếu tặng cô những bó hoa, những điểm 9 điểm 10 thì sẽ chẳng nói lên được bao nhiêu tình cảm của con dành cho cô. Đó cũng là lý do con viết bức thư này. Con không biết cô sẽ đọc hay không vì những lời văn con viết còn quá vụng về và toàn lỗi diễn đạt. Con mong cô sẽ đọc để cô hiểu rằng học trò yêu cô nhường nào!

   Con cảm ơn cô vì đã dạy con môn Ngữ Văn. Một môn học đã khiến con nhận ra những giá trị nhân văn trong cuộc sống, được học cách làm người để cuộc đời thêm ý nghĩa hơn. Cô biết không? Con đã từng rất ghét học Văn. Cứ đến giờ Văn là con toàn ngủ gật vậy mà điểm Văn của con vẫn thuộc loại khá của lớp. Lạ thật cô nhỉ? Con nhớ cô đã từng nói với con: “Điểm số của mình phải làm sao cho đúng với kiến thức, cách học của chính mình”. Con nghe câu đó, tự nhìn lại chính mình, nếu con học nghiêm túc hơn có lẽ con sẽ đạt được điểm giỏi. Vậy là con đã cố gắng, tự phấn đấu bản thân và con đã thành công cô ạ! Từ 7,7 con đã lên 8,4. Con biết con không nên tự kiêu, bởi vì đấy mới chỉ là bước đầu, còn cả một tương lai rộng lớn đang chờ đón con. Con sẽ càng phải phấn đấu nhiều hơn…

   Con cảm ơn cô vì những điều mà cô đã nói. Cô nói để chúng con tiếp thu bài học, cô nói để chúng con học được điều hay lẽ phải. Đôi khi những lời nói được phát ngôn khi cô tức giận vì chúng con hư, không nghe lời cô. Đó là những lời mắng, trách móc vì sao chúng con được như thế với cô. Con đã từng nghĩ không hay, nói xấu với chính bản thân mình về cô. Nhưng con đã sai, sai hoàn toàn. Cái đầu óc của một cô bé 14 tuổi, không phải trẻ con cũng chẳng phải người lớn, lại chẳng thể nghĩ rằng những lời nói đó để giúp chúng con hoàn thiện bản thân con.

   Con xin lỗi cô! Xin cô hãy tha thứ cho cái tính trẻ con vô tâm của con... Cô ơi! Con có điều bí mật này cô nhé! Khi cô nói, giọng nói cô hay lắm! Lúc cô giảng, giọng nói cất lên, con có cảm giác mình đã hiểu được bao nhiêu cảm xúc mà tác giả muốn gửi gắm vào tác phẩm của mình. Đến cả những người khô khan cũng trở thành đa tình, đa cảm từ lúc nào không hay. Còn khi cô kể chuyện, kể tất cả các truyện: Văn học, Lịch sử Việt Nam, phim ảnh… Giọng nói của cô đã lôi cuốn chúng con, chúng con đã hồi hộp đến mức nín thở lúc đến đoạn cao trào rồi thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc có hậu. Cô thấy đấy, giọng nói của cô rất có sức hút với chúng con, cô ạ!

   Con có nói cả trăm, nghìn câu cảm ơn cũng sẽ không trả hết ơn những gì yêu thương cô cho chúng con. “Cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho chúng con” là câu nói ngắn gọn nhất, đơn giản để bộc lộ sự biết ơn của con với cô. Trên cuộc đời này, có 3 người con sẽ không bao giờ trả hết nợ: Bố, mẹ và cô. Họ cũng sẽ không bao giờ đòi nợ con vì họ yêu thương, tin tưởng con nhiều hơn con nghĩ. Vậy nên con càng phải quyết tâm, cố gắng và biết ơn mọi người để đáp lại phần nào công dưỡng dục của cô cũng như bố mẹ. Con phải thành đạt, trưởng thành hơn trong cuộc sống, sao cho xứng đáng là học trò của cô!

Tổng hợp 
Báo GD&TĐ online

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Chuyện kể của người lính lái xe Trường Sơn.

Trưa. Nắng. Nóng. Thời tiết miền nam đối lập hoàn toàn so với miền bắc bây giờ. Cái nóng cộng thêm một chặng đường dài từ Nam ra Bắc khiến ông cụ như tôi đây mệt rã rời. Hôm nay tôi vào nam thăm con, chúng nó không biết việc này. Tôi muốn tạo cho gia đình nhỏ một bất ngờ. Đang nghĩ huyên thuyên về thời tiết, tôi chợt nghe tiếng cái My - cháu gái tôi - từ trong nhà vọng ra:
“Không có kính không phải vì xe không có kính
  Bom giật bom tung kính vỡ đi rồi
  Ung dung buồng lái ta ngồi
  Nhìn đất nhìn trời nhìn thằng…”
Nghe đến đây, bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến, tôi thấy lòng mình ấm lại, khí phách của người lính Trường Sơn năm xưa ùa vào trong tôi. Tôi bước nhanh vào nhà, vừa đi vừa dõng dạc đọc:
“Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
  Thấy con đường chạy thằng vào tim
  Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
  Như sa, như ùa vào buồng lái”
Cái My bất ngờ ngước lên nhìn, nhận ra tôi, con bé chợt lao đến ôm chân tôi, nũng nịu:
-         Ông…  Ông lên mà không báo cho con …
Tôi cười ha ha xoa đầu con bé. Hai ông cháu hàn huyên vài câu sau đó tôi hỏi:
-         Có phải bài thơ cháu vừa đọc là “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật không?
-         A! Sao ông biết ạ? - Cái My ngạc nhiên nhìn tôi.
-         Haha … - tôi cười lớn -  Ông không biết thì con ai biết nữa, hả? Ông chính là người lính trong bài thơ đấy chứ!
Một giây... Hai giây… Ba giây... Cái My im lặng … rồi đột nhiên “phốc” một tiếng đứng dậy, lao vào tôi hét lớn:
-         Thật hả ông? Đúng không ông? Ông nói thật chứ? Phải không ạ?...
Sau khi đặt ra N lần câu hỏi, nó dâng ánh mắt mong đợi nhìn tôi.
-         Ừ! Ông nói thật mà cháu. Nào nào … ngồi xuống ông kể cho cháu nghe…
-         Ngày xưa, vào thời kháng chiến chống Mĩ, đường Trường Sơn được gọi là con đường huyết mạch của đất nước, nối liền từ Bắc vào Nam, là con đường duy nhất để quân ta vận chuyển lương thực, vũ khí, thuốc men… vào cho miền Nam. Cũng chính vì sự quan trọng đó mà quân địch ngày đêm rình mò, tìm trăm phường ngàn kế để gây khó khăn cho quân ta. Lúc ấy, ông cùng các đồng chí cũng nhận nhiệm vụ chuyển vủ khí ra cho miền Nam . Ban đầu đoàn xe còn mới, còn xịn, chạy rất êm. Nhưng dần dần, theo tiếng đạn pháo của quân địch, những chiếc xe này cũng vỡ kính, mui xe thì bị hất tung lên, thùng xe cũng chằng chịt những vết xước, chẳng còn chiếc nào nguyên vẹn nữa cháu à. Cũng chính vì vậy mà Phạm Tiến Duật đã đặt tên cho bài thơ là “Bài thơ về tiểu đội những chiếc xe không kính” đấy!

Nghe đến đây, cái My trợn to đôi mắt trong veo, chăm chăm hỏi:
-         Xe tàn như vậy thì làm sao mà chạy nữa hở ông?
Tôi cười, gật gù nói tiếp:
-         Ừm... nguy hiểm lắm. Nhất là khi xe không có kính thì bụi được ví như một con dao vậy! Đường Trường Sơn mùa khô bụi cuốn mù trời trong làn xe chạy. Bụi cuốn vào mặt làm mắt cay xè, không thể mở ra được, cả người thì lúc nào cũng lấm lem vết đất đỏ Trường Sơn. Lại thêm mưa , thêm gió làm công việc càng thêm gian khó, những làn nước nặng trịch cứ hất tạt vào mặt, xối gió xối mưa vào mắt, đau rát vô cùng. Gian khổ thế đấy, mỗi chuyến hàng đến được đích quả là một kì tích. Nhưng kì tích vẫn luôn xuất hiện bởi người lính đấy thôi.

Tôi kể. Lòng nâng nâng cảm xúc lẫn lộn. Tự hào. Tôi tự hào về thời nhiệt huyết của mình, về thời tuổi trẻ nơi chiến trường, tôi cảm thấy mình như đang sống lại trong thời kịch sử ấy… Những lời thơ của Phạm Tiến Duật cứ ùa về, ngân nga vang vọng trong tôi. Tôi tiếp tục kể cho cô cháu gái bé nhỏ:
-         Xe tuy không kính nhưng vẫn có cái hay của nó đó cháu, tụi ông có thể bắt tay nhau qua cửa kính vỡ, nói chuyện cười haha, người châm điếu thuốc mời nhau hút, nhiều khi vừa lái xe vừa hát, khí phách vô cùng. Bao nhiêu bụi đất bám trên người, ông và các đồng chí không coi là gì cả, khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ tính vẫn chưa muộn. Giữa biển trời mênh mông, ông thấy lòng mình ấm lại khi được chiến đấu cùng đồng đội yêu thương.
Bất chợt lòng tôi rung lên, thì thào:
-         Cháu không thể hiểu tình cảm người lính thiêng liêng và quý giá như thế nào đối với những người lính như ông đâu. Dừng xe, ghé vào bếp Hoàng Cầm, chỉ cần them bát đũa là có thể thân nhau như một gia đình, dù chỉ chốc lát nữa thôi, mỗi người sẽ đi một con đường riêng, chẳng thể dễ dàng gặp nhau trên chiến trường ác liệt. Có người còn có thể trở về với gia đình, nhưng không ít chiễn sĩ phải ngã xuống chiến trường đẫm máu, các chiến sĩ lúc nào cũng lấy khẩu hiệu “Yêu xe như con, quý xăng như máu”, dù có hy sinh vẫn quyết tâm bảo vệ xe và hàng.

Không khí bỗng nhiên trầm lại, cái My không nói gì. Mắt nó đã ươn ướt. Tôi ngước nhìn lên, chợt nhận ra trước mắt mình cũng sóng sánh nước. Sự hi sinh của những chiến sĩ cao quý, lặng thầm. Lau khoé mắt, tôi quay sang hỏi cháu gái.
-         My cháu, hai câu cuối của bài thơ có phải là:
“Xe vẫn chạy vì miền Nam phái trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim”
Dù chiến tranh có qua lâu rồi, nhưng cho đến hôm nay ông vẫn luôn nhớ mình là một người lính. Ông tự hào vì đã đóng góp cho quê hương đất nước. góp một phần bé nhỏ công sức để giành lại độc lập tự do cho nước nhà. Cháu có thể làm được tất cả, chỉ cần trong xe cháu có một trái tim, My à.

Nghe đến đây, cái My oà khóc thành tiếng. Nó nức nở trong lòng tôi. Ôm lấy cháu gái, lòng tôi dấy lên một cảm xúc kì lạ, những tình cảm thiêng liêng ấy tôi không bao giờ quên được. Về những gian khổ, hy sinh, về niềm lạc quan yêu đời, và nhất là những đồng chí sát cánh bên nhau vượt qua gian khó … Bất chợt, tôi ôm vai cô cháu gái bé nhỏ, nghiêm túc:
-         My, ông và đồng đội đã tận sức giành lại đất nước. Nay ông già rồi, không còn sức nữa, ông giao lại trọng trách cho cháu. Cháu phải học tập tốt để xây dựng đất nước, để giữ cho nước Việt Nam mãi mãi độc lập tự do.
Cái My ngước nhìn lên. Nó bật cười, đưa tay ra móc ngoéo với tôi. Cả hai ông chau ngoắc tay nhau, cùng mỉm cười. Lời hứa.

          Nguyễn Thị Thu Thủy - 9E                (Niên khóa: 2009-2013)
 
 

Tỏ lòng tri ân.

Chắc hẳn trong chúng ta, ai cũng biết câu tục ngữ:
“Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
 Đạo lí bao đời của dân tộc ta là “ôn cố tri tân”, “tôn sư trọng đạo”, những đạo lí đó luôn nhắc nhở lớp lớp thế hệ người Việt phải ghi nhớ công ơn những người đã có công nuôi dạy ta.
Lớn tựa công sinh thành là ơn nghĩa dưỡng dục. Cũng vì lẽ đó mà 30 năm nay, cứ mỗi năm đến dịp 20/11 là cơ hội, là thời gian để mỗi người đã và đang là học trò dành tấm lòng tri ân tới những những người thầy - người cô, những người đã dìu dắt, nâng bước ta trên con đường học vấn, trên con đường “làm người” có ích cho xã hội.

Trong hộc tủ kí ức của mình, từ những :
“Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay đến trường
 Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương”
Từ những cảm xúc non nớt đầu đời của tuổi học trò, cho tới nay đã là 9 năm gắm bó với trường với lớp. Và cũng là 4 năm cấp hai dưới mái trường Nguyễn Trãi thân yêu này, nơi có những người thầy, người cô ươm mầm ước mơ cho chúng em; truyền đạt cho chúng em những kiến thức quý báu như những viên gạch nền đầu tiên để dựng xây nên “tòa tháp” tráng lệ “tương lai”.
“Ngày đầu như thế đó
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ vẫn ngỡ
Cô giáo là cô tiên”.
Trong những giờ ra chơi, dưới cái nắng sân trường, trong bóng râm phượng vĩ, từng lớp học trò lớn lên, hồn nhiên và tinh nghịch. Những trò đùa tinh quái của bạn trai, những cái liếc mắt đáo để của bạn gái. Những anh bạn nghịch ngợm kéo đuôi tóc của bạn để rồi lại ríu rít xin lỗi vì đùa dai, rồi cả những cái “đấm” thùm thụp lên lưng bắt đền vì “ai bảo làm người ta khóc”.
Thế đấy, tuổi thơ chúng em là những tháng ngày hồn nhiên, tinh nghịch. Còn thầy cô chỉ là một đời đưa đò thầm lặng. Thầy cô đã cho chúng em tri thức, cho chúng em tình yêu, dạy cho chúng em cách biết đứng vững trên đôi chân của mình khi vấp ngã. Thầy cô đã kể cho chúng em nghe nhiều điều hay, lẽ phải, dạy cho chúng em những bài học làm người. Nhưng có bao giờ thầy cô kể cho chúng em về những đêm ngồi lặng lẽ bên trang giáo án, những hôm lặn lội đến lớp dẫu gió sương, mưa nắng cũng không quản.
Con đò thời gian vẫn cứ trôi, mái tóc thầy đã pha sợi bạc, dáng cô đã hao gầy vì sương gió. Đã có không biết bao nhiêu khách sang sông? Bao nhiêu khát vọng, mơ ước đã thành hiện thực? Có mấy ai ngoái đầu nhìn lại? Thầy cô ơi! Từ sâu đáy lòng mình, em xin gửi đến các thầy, các cô giáo lời cảm ơn sâu sắc, lòng biết ơn chân thành nhất. Đặc biệt là gửi đến bố mẹ thân yêu của con - hai người thầy người cô không những trên bục giảng mà là cả trong cuộc đời con lời chúc sức khỏe.
    Chúc tất cả các bậc phụ huynh luôn hạnh phúc, chúc các quý thầy cô luôn tràn đầy nghị lực và tình yêu để đưa những thế hệ học trò đến bến bờ tri thức của nhân loại.
Phạm Thị Bảo Trâm
Lớp 9G (NH: 2012-2013)

ĐÔI LỜI GỬI TỚI NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI ĐÃ YÊU, ĐANG YÊU VÀ SẼ MÃI YÊU.


Mấy bữa nay nhận được yêu cầu “đặt hàng” viết về đề tài “Người phụ nữ tôi yêu” nhân dịp ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, bỗng dưng tôi chợt nhận ra là mình chưa bao giờ hệ thống lại những người thuộc “nửa kia của thế giới” mà mình đã, đang và mơ ước được yêu. Lên mạng tìm đọc thì thấy có đoạn viết thế này: “"Đằng sau tất cả những công trình vĩ đại nhất của thế giới này đều có bóng dáng của người phụ nữ" - Lamartine đã nói vậy và trong cuộc đời này, danh sách những người phụ nữ mà một người đàn ông yêu thương có lẽ rất dài nhưng trong đó hẳn không thể thiếu mẹ, chị em gái, cô bạn thân, hay thậm chí cô giáo xinh xinh hồi tiểu học ... hoặc bất cứ ai từng ở bên họ chia sẻ niềm vui, nỗi buồn.” Ngẫm thấy cũng đúng thật, nếu vậy thì tôi “Yêu” nhiều lắm nhé! Này, kể cho nghe.
Lâu lắm rồi, cũng không nhớ rõ mấy, chỉ biết là khi bắt đầu kể thì người ta bảo là “ngày xưa”, thôi thì cũng theo cái lệ ấy tuy mình cũng chưa già. Ngày xưa, chừng như năm 1993, hồi đó tôi bây giờ còn bé lắm, tôi nhớ mẹ mình cao lớn vô cùng. Cứ mỗi sáng trước khi đi làm mẹ lại hỏi: “Sau này lớn em làm gì”, và luôn là câu trả lời: “Con bổ củi cho mẹ”. Vậy đấy, đó là công việc nặng nhọc nhất mà một đứa bé biết để nghĩ rằng mình có thể giúp được.
Thấm thoắt rồi thời gian lại trôi, câu chuyện “con lớn con bổ củi cho mẹ” dần dần cũng chẳng mấy được nhắc tới, đối với con lúc ấy bổ củi không còn là công việc nặng nhọc nhất nữa, lúc này cái đè nặng nhất là vấn đề của bản thân con. Khi ấy là vào năm hai nghìn không trăm … hồi đó. Thế giới của con sụp đổ hoàn toàn, tâm hồn tàn tạ bị cào xước trên những mảng da non bởi móng vuốt cuộc đời, những vết sẹo đầu tiên khi va vấp với cuộc sống tuy không sâu nhưng sắc lẹm, để lại đó sự thất bại của lòng kiêu hãnh non tơ. Cũng mùa này, năm đó, gió chớm heo may tháng 10, con viết:

Cánh hoa rơi trước thềm
Mưa về nhiều... lạnh quá!
Thương người tình trời lạ
Biết có chút niềm vui?

Ai nhặt lá cuối thu
Thấy mùa đông vồ vập
Em cô nàng hấp tấp
Chẳng giữ nổi thương yêu...

Một chút gió cô liêu
Thổi cồn lên nỗi nhớ
Kéo dài thêm hơi thở
Mắt nóng buồn mênh mang.

Đưa em qua mùa sang
Chiều mây lay màu nhạt
Ru em vào câu hát
Văng vẳng tiếng thở than.

Một câu nói dịu dàng
Một bờ vai dìu dặt
Một bàn tay nắm chặt
Trong một giắc mơ hoang…

Năm thứ hai xa nhà, trong bầu trời tự do của tuổi trẻ, cũng nhớ về mẹ nhưng cũng không nhiều, con lúc đó mang nỗi niềm của cái “tôi” vĩ đại, đang chở che cho “bóng hồng” nhỏ dại chốn bình an.
Nàng đẹp, rất đẹp! Trong mắt ta người tình là nữ vương, kẻ cai trị suy nghĩ, tâm trí, tình cảm của ta và cả “hầu bao” ta nữa. Ta yêu đời, ta rong ruổi du ca, mỗi con gió thổi qua cũng tưởng chừng như bàn tay người tình luồn qua mớ tóc. Tiếng “ếch ộp” của lũ cóc nhái đêm mưa cũng hòa vào lời gửi thưa trên tin nhắn, những dòng tin ngắn nhưng rất nhiều nụ hôn, mỗi sáng sớm hay chiều hôm đều muốn ôm em thật chặt! Mỗi lần đưa em qua con phố không tên bằng xe đạp, hai đứa lại hát bài “Con đường tình ta đi”, em đưa anh cây kẹo mút hai đứa dùng chung, ngồi sau lưng em nhéo anh thật mạnh vì cái tội tham ăn mút lâu hơn 1 phút. Cứ thế đấy, và hết thời sinh viên, hai đứa cũng hết duyên nhưng tình bạn vẫn còn. Anh thấy em nhẹ nhàng mà sao anh chật vật quá, tình yêu ta rất lạ, đến đến rồi đi đi. Giở lại những bài thơ cũ, đọc thấy bài thơ em như lời chỉ dấu của hai đứa mình:
Mùa thu này buồn nhiều anh ạ Nắng bớt vàng mây cũng bớt xanh
Rả rích mưa bay âm ỉ nhiều ngày
Hoa sữa nhẹ mang mùi hương hôm ấy
Em nghe gió rít từng hồi tha thiết
Như nỗi thương anh thao thức suốt đêm hoài
Ánh mắt buồn thiếu nữ sợ chiều phai
Hay sợ nỗi người đi không trở lại?
Mối tình thứ hai đi qua không để lại trên da thịt ta bất cứ một vết sẹo nào nhưng nó đã khiến trái tim ta khuyết đi một mảnh, một mảnh tình của một khối tình bị băm nát. Lúc đó tôi mới hiểu được, thứ nặng nhất trên đời này là kí ức!

“Một hôm bước chân về gác nhỏ
Chợt thấy đóa hoa tường vi
Bàn tay gắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa…”

Vận vào lòng lời ca sao đúng lúc
Lúc ta say chân bước phố hoang liêu,
Để hồn mơ vơ vẩn bóng yêu kiều
Men đưa đến nhưng nồng bay hương khói.
Ô hay chưa, nghịch lời nghịch ý
Chân cứ đi mà lưng muốn ngả lơi;
Cho buông rơi câu hát cứ xa vời
Cho thân mát được hòa vào mình đất.
Muốn ngất đi, muốn lòa đi như chực khóc,
Muốn reo đưa chuông nguyện hồn ta,
Muốn xưa về như cũ cho ta…!
Khi mưa xuống mà lòng đương nhẹ hẫng,
Khi nghe tiếng hát mà lòng ta dịu mát
Nỗi bâng khuâng, u uẩn đỗi hồn nhiên !

“…Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe…”

Như một phép màu của những câu chuyện cổ tích, khi những người bất hạnh ngồi khóc và Bụt lại hiện ra ban cho điều ước với câu hỏi “Vì sao con khóc?”. Và “Bụt” của con đã xuất hiện, người ta bảo hiền như Bụt thì chỉ có mẹ mà thôi. Mẹ lại cho con lăn vào lòng, gối đầu lên chân, lại gãi lưng con như ngày còn bé, lại nói lại câu chuyện ngày xưa “con lớn con bổ củi cho mẹ”. Con hối hận, con giận mình bởi biết bao bài thơ con viết, biết bao lời nồng ấm con trao cho “người” thì mẹ con lại bỏ quên.

Lưng mẹ đau vì cõng con đi học,
Tay mẹ chai sần vì vất vả nuôi con,
Mắt mẹ quầng thâm mong ngóng con thành đạt,
Cuộc đời mẹ gìa vẫn mãi chỉ vì con,
Lũ chim non quay quắt gió phương ngàn
Đã quật gãy biết bao bờ bến lạ
Duy chỉ còn hốc cây già cũ kĩ
Vẫn nồng nàn hơi ấm của tình thân.

Hôm nay, nghe được đứa bé hàng xóm hát tặng mẹ bài hát “Bàn tay mẹ” được cô giáo dạy cho ở trường, bất giác kí ức tràn về, cố nhẩm cho thuộc để hát tặng mẹ yêu.
Đó chính là người phụ nữ tôi đã yêu, đang yêu và sẽ mãi yêu!


Tái bút: Bàn tay mẹ bế chúng con, bàn tay mẹ chăm chúng con. Cơm con ăm, tay mẹ nấu, nước con uống tay mẹ đun. Trời nóng bức gió từ tay mẹ, con ngủ ngon. Trời giá rét cũng vòng tay mẹ ủ ấm con. Bàn tay mẹ vì chúng con, từ tay mẹ con lớn khôn.

 
Nguyễn Văn Hải - Tổ Ngữ Văn

NỖI LÒNG CÔ CHỦ NHIỆM - (Tâm sự cùng lớp 9E - NH: 2012/2013)

(Thương gửi các em! Đọc những câu thơ cô viết vội trong đêm rằm Trung Thu, hi vọng các em sẽ hiểu những điều cô muốn nói...)



Đêm nay là Tết TRUNG THU,
Trời xanh bị áng mây mù che ngang!
Nỗi niềm tâm sự dâng tràn
Ý thơ – phác THẢO đôi hàng gửi đi...

SƠN HÀ nguy biến có khi,
Giận hờn có lúc, có thì thôi em!
ÁNH trăng dẫu SÁNG hơn đèn,
Bốn PHƯƠNG có lúc mây chèn khuất trăng!
Bạn bè hơn cả tình thân
Đừng vì lời nói mà DẦN xa nhau!
Thời gian tưởng chậm mà mau,
SEN tàn, LAN nở tím màu THỦY chung.
HƯƠNG HOA thơm NGÁT một vùng,
Hữu DUYÊN nên mới học chung lớp trường.
“Chín E” – hai tiếng MẾN thương,
NGỌC, QUYỀN, HẬU, ÚC, LOAN, HƯƠNG, TRINH, HÀ
Tan trường tiếng trống NGÂN xa,
Gấp TRANG vở lại - đi qua một thời.
Các em như NGỌC giữa đời,
Càng rèn giũa sẽ rạng ngời tương lai.
HUY hoàng sẽ đến ngày mai
HIỂN vinh tiếp đoạn đường dài em qua...

Bốn tên tìm mãi mới ra...
TRÂM, QUYÊN, HIẾU, HƯỞNG nữa là ... ba tư! (34 HS)



                                Nguyễn Thị Bích Trâm - Tổ Sử - Địa - GDCD

Nhớ mùa trăng treo!


    Nhìn trăng nay lại nhớ trăng xưa! Không biết có ai như mình không, chứ hồi nhỏ cứ mỗi đêm trăng ngày 15, 16 (ngày trăng tròn nhất) mình thường leo lên sân thượng nằm ngửa mặt lên trời nhìn ngắm những ông sao cùng mặt trăng tròn vành vạnh. Cố nhìn cho ra chú Cuội ngồi ở gốc cây đa là ở chỗ nào, không biết tại trăng nghiêng hay chú Cuội ngồi nghiêng mà sao khó phân biệt thế nhỉ?! ^ ^ Những câu hỏi tự suy diễn như thế cứ miên man, rồi lại quay sang ngắm những vì sao và đưa tay lên trời nắm từng viên từng viên một. Có lẽ khi nào đó có dịp bạn cũng thử xem sao, cứ thử nằm và ngước nhìn lên những vì sao, hãy nhìn sâu vào cái không gian huyền thẳm đó rồi bạn sẽ cảm thấy mình thật nhỏ bé và vũ trụ kia sao mà rộng lớn đến nhường vậy (dù rằng đó đã là điều hiển nhiên).
    Chao, nhớ lại khi bé và những kỉ niệm về những ngày rằm sao mà nhiều đến thế, đúng là ánh trăng luôn là ánh sáng dịu mát của những tâm hồn trong trắng và cả của những tâm hồn cần thêm sự vỗ về.
    Ngày bé, khi những ánh đèn đường chưa phổ biến như bây giờ, tụi trẻ con trong xóm cũng chỉ được bố mẹ "thả đi rông" vào những đêm rằm khi ánh sáng từ mặt trăng đổ xuống con đường làng "ướt át" như những cây que kem quế 200đ. Cả lũ chơi những trò mà chỉ có chơi buổi tối mới thích như: Bịt mắt trốn tìm, Rồng rắn lên mây, Đi chợ về chợ... nhiều lắm kể sao cho hết được. Hay lại chia nhau ra vừa đi vừa nhìn lên trăng để "chứng minh học thuyết: Trăng đi theo mọi người" mà chắc chắn không té hùi hụi mới lạ!
    Hôm nay ngồi nhớ hôm xưa, kể chuyện con trẻ của mười mấy năm ngày trước lại thấy thèm quá. Đời người không ai sống hai lần để người ta trân trọng và yêu quý tất cả những gì đã đến và đã đi. Xưa kia cũng tầm giờ này mình thật không tài nào ngồi yên mà hát bài "Chiếc đèn ông sao", vậy mà bây giờ cũng ngắm trăng đấy mà cũng là ông trăng xưa đó thôi nhưng sao chú Cuội bây giờ không còn nhiều câu hỏi nữa, chú Cuội không đi theo ta nữa! Bây giờ ta ngồi một mình và chú Cuội gìa kia cũng ngồi yên với ta, cùng ta nghe bài hát "Không còn mùa thu".
    Hôm nay trời không trong, những vì sao đã đi ngủ sớm rồi chỉ còn lại trăng thôi... và tôi.

Nỗi nhớ của ngày thu tháng 9

    Cái cảm giác gì ấy… rất lạ, mới mẻ lắm nhưng mà sao khiến con người ta cứ xao xuyến vấn vương, nhớ nhung, hồi hộp và cả nhoi nhói ở tim, xốn xang tâm trí … Hình như, nghe người ta bảo là … “yêu”! 

“Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu...”

    Đọc thơ sao mà thấy người ta nói tình yêu đẹp thế, lãng mạng và mơ hồ quá! Tôi nhớ cái cảm giác “yêu” đầu đời đến bên nhẹ như một cái khăn quàng lụa vắt ngang vai, nhưng sao nó lại thắt ngèn ngẹn cổ họng để rồi ứ á một cảm xúc nào đó trôi dần theo ánh mắt tê dại. Ngày ấy, “tôi” của bây giờ bé lắm, mẹ bảo “bé như nắm tay” cơ mà! Mẹ bảo thế chứ con của mẹ cũng 14 - 15 rối đấy, trổ mã hẳn ra, cái giọng mới vỡ ồm oàm như chú trống choai tập gáy, nhưng mà vẫn “khờ” lắm … “khờ” vì mẹ bảo thế, con của mẹ chả lớn bao giờ.
    Năm ấy, đầu năm lớp 9, cả lớp lại tập hợp, vẫn những gương mặt cũ của năm ngoái. Đối với cái lớp 9B này thì chúng tôi là “cựu chiến binh”, nhưng đầu năm luôn được mở màn bởi một “tân binh” (thầy/cô chủ nhiệm mới) với một bài “diễn ca phủ đầu” để “răn đe” cả lớp. Chuyện đó thì chúng tôi coi là thủ tục bắt buộc rồi nên thái độ là “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”! Nhưng … đấy, vấn đề là tại cái “nhưng” ấy đấy …
    “Ấy” ngồi ở bàn thứ hai, dãy trong cùng, ngay sát của sổ, còn tôi thì bàn thứ ba ở dãy giữa. Tôi nhớ ngoài cửa sổ có một cây bằng lăng, mùa thu luôn là mùa hoa nở, bầu trời lúc nào cũng lợn gợn những vân mây như từng đợt sóng cứ vờn nhau rong ruổi nối đuôi chỉ để nhìn ngắm nhau mà chả bao giờ thấy mệt. Ánh mắt tôi thường đưa ra hướng lên những bông hoa, ngước nhìn về những đám mây, nhưng vẫn có chút vụng trộm nào đó để rồi len lén … nhìn “ấy”. Tương phản với nền trời sáng/tối, với màu tím biếc xa/gần là ánh lông mi cong vút, là lơ thơ  những cọng tóc mềm mại phất phơ … chợt thấy lỗ tai ù ù như ngồi bên quạt máy và tôi như cảm nhận được từng nhịp đập của mạch máu/con tim.


    Những giờ ra chơi, bọn con gái luôn có đủ chuyện để nói, hoặc nói to hay nói nhỏ, lúc thì hí hí tụm năm tụm bảy, khi thì thùm thụp “đấm” lưng bọn con trai vừa chạy vừa la … Còn “ấy” thường ngồi một chỗ, miệng cười rất tươi với chúng bạn hỏi han nhưng ánh mắt thì hiện lên điều gì đó đầy hoài nhớ. Đôi lúc tình cờ mà hai đứa mắt chạm mắt, để rồi tôi phải cuống quýt giả vờ như lơ đễnh vô tình, còn mặt thì rân ran bừng bừng, những ngón tay bất giác quờ quạng gãi đầu gãi tóc. Dần già những ánh mắt “tình cờ” ấy thường “va chạm” nhiều hơn, song sự “cuống quýt” lại đỡ bối rối hơn trước.
    Cả năm học ấy, mỗi khi trống tan trường đã vãn hồi lâu tôi luôn chờ “ấy” lấy xe đạp về trước rồi mới lò dò theo sau. Đầu tiên cách nhau chừng 40m, đến giữa năm thì còn 20m, và đến cuối năm thì đã nghe rõ tiếng tiếng líp xe rào rạo quay đều phía sau. Nhưng, chỉ đến đó và cứ thế thôi, tôi như một con diều còn “ấy” là người giữ dây để cho diều cứ ngóng trông và lấp ló trên cao.
Ngày chia tay cuối năm, rưng rưng cảm xúc với thầy cô, trường lớp, với từng viên phấn góc bảng, từng hộc bàn một thời giấm giúi bịch ô mai hay chùm me non đầu mùa … sao nhớ thế, nhất là ô cửa sổ kia, cây bằng lăng kia và cả nền trời kia nữa … có còn không một lần được ngồi lại?
    Hôm ấy, tiếng bánh xe vẫn “rong ruổi” quay đều, vẫn tiếng lạo xạo trên những đoạn đường cát sỏi quen thuộc mà sao lòng rệu rã quá! Chợt … có tiếng phanh nhè nhẹ từ chiếc xe đạp phía trước, rồi nó từ từ tụt lại dần phái sau … từ từ … từ từ … hai đứa đi chung hàng. Và … cảm giác tê dại của một ngày thu tháng 9 ấy quay lại … nhẹ nhàng!