Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Mùa hạ - mùa thương, tôi hát.


Những cánh phượng hồng, những chùm bọ cạp vàng, những cơn mưa chuyển mùa ào ạt… lại một mùa hè nữa.
Mùa hè năm nay khác biệt so với trước đây, cảm xúc bâng khuâng luyến tiếc không dồn dập như thời còn ngồi trên băng ghế học trò, đơn giản là tôi không còn được cái đặc quyền làm học trò nhỏ nữa. Bây giờ đi làm – đi dạy, nhìn lại các em học sinh mà lại ham thích cái thời mình cũng còn “lôm côm” như tụi nhỏ, hồn nhiên và nhẹ nhõm biết bao.
Nhưng mà cái cảm giác tiêng tiếc cái gì đó vẫn còn vương vấn đâu đây trong hộc tủ kí ức. Lục tìm lại thì thấy tập thơ ngày xưa, lần hồi để rồi lại nhớ một thời học trò áo trắng với những cảm xúc trong veo….


“Ve ve kêu, hè hè về”

Mùa hoa bọ cạp,
Rực rỡ tuổi hai mươi.
Chợt nhói sắc phượng buồn,
Quạnh quẽ!


“Vui chỉ đủ buồn và nhớ để vừa quên”

Bầy én vô tình,
Đưa thoi nhanh quá.
Rứa là mùa hạ…
Mùa thương!


“Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới”

Một khoảng trống vắng lặng,
Lòng tôi.
Ôi xao xuyến…
Khúc ca reo vụt tắt rồi!


“Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt”

Những cơn gió đem mùa,
Giăng lối mây mưa.
Tôi cầu:
Mưa vẫn mưa bay!


“Gió theo lối gió, mây đường mây”

Ngày hạ tới, mùa thương… tôi hát:
“Và ngày sau biết có còn gặp lại

Ngày tan trường

Áo lụa tóc em bay!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét