Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

ĐÔI LỜI GỬI TỚI NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI ĐÃ YÊU, ĐANG YÊU VÀ SẼ MÃI YÊU.


Mấy bữa nay nhận được yêu cầu “đặt hàng” viết về đề tài “Người phụ nữ tôi yêu” nhân dịp ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, bỗng dưng tôi chợt nhận ra là mình chưa bao giờ hệ thống lại những người thuộc “nửa kia của thế giới” mà mình đã, đang và mơ ước được yêu. Lên mạng tìm đọc thì thấy có đoạn viết thế này: “"Đằng sau tất cả những công trình vĩ đại nhất của thế giới này đều có bóng dáng của người phụ nữ" - Lamartine đã nói vậy và trong cuộc đời này, danh sách những người phụ nữ mà một người đàn ông yêu thương có lẽ rất dài nhưng trong đó hẳn không thể thiếu mẹ, chị em gái, cô bạn thân, hay thậm chí cô giáo xinh xinh hồi tiểu học ... hoặc bất cứ ai từng ở bên họ chia sẻ niềm vui, nỗi buồn.” Ngẫm thấy cũng đúng thật, nếu vậy thì tôi “Yêu” nhiều lắm nhé! Này, kể cho nghe.
Lâu lắm rồi, cũng không nhớ rõ mấy, chỉ biết là khi bắt đầu kể thì người ta bảo là “ngày xưa”, thôi thì cũng theo cái lệ ấy tuy mình cũng chưa già. Ngày xưa, chừng như năm 1993, hồi đó tôi bây giờ còn bé lắm, tôi nhớ mẹ mình cao lớn vô cùng. Cứ mỗi sáng trước khi đi làm mẹ lại hỏi: “Sau này lớn em làm gì”, và luôn là câu trả lời: “Con bổ củi cho mẹ”. Vậy đấy, đó là công việc nặng nhọc nhất mà một đứa bé biết để nghĩ rằng mình có thể giúp được.
Thấm thoắt rồi thời gian lại trôi, câu chuyện “con lớn con bổ củi cho mẹ” dần dần cũng chẳng mấy được nhắc tới, đối với con lúc ấy bổ củi không còn là công việc nặng nhọc nhất nữa, lúc này cái đè nặng nhất là vấn đề của bản thân con. Khi ấy là vào năm hai nghìn không trăm … hồi đó. Thế giới của con sụp đổ hoàn toàn, tâm hồn tàn tạ bị cào xước trên những mảng da non bởi móng vuốt cuộc đời, những vết sẹo đầu tiên khi va vấp với cuộc sống tuy không sâu nhưng sắc lẹm, để lại đó sự thất bại của lòng kiêu hãnh non tơ. Cũng mùa này, năm đó, gió chớm heo may tháng 10, con viết:

Cánh hoa rơi trước thềm
Mưa về nhiều... lạnh quá!
Thương người tình trời lạ
Biết có chút niềm vui?

Ai nhặt lá cuối thu
Thấy mùa đông vồ vập
Em cô nàng hấp tấp
Chẳng giữ nổi thương yêu...

Một chút gió cô liêu
Thổi cồn lên nỗi nhớ
Kéo dài thêm hơi thở
Mắt nóng buồn mênh mang.

Đưa em qua mùa sang
Chiều mây lay màu nhạt
Ru em vào câu hát
Văng vẳng tiếng thở than.

Một câu nói dịu dàng
Một bờ vai dìu dặt
Một bàn tay nắm chặt
Trong một giắc mơ hoang…

Năm thứ hai xa nhà, trong bầu trời tự do của tuổi trẻ, cũng nhớ về mẹ nhưng cũng không nhiều, con lúc đó mang nỗi niềm của cái “tôi” vĩ đại, đang chở che cho “bóng hồng” nhỏ dại chốn bình an.
Nàng đẹp, rất đẹp! Trong mắt ta người tình là nữ vương, kẻ cai trị suy nghĩ, tâm trí, tình cảm của ta và cả “hầu bao” ta nữa. Ta yêu đời, ta rong ruổi du ca, mỗi con gió thổi qua cũng tưởng chừng như bàn tay người tình luồn qua mớ tóc. Tiếng “ếch ộp” của lũ cóc nhái đêm mưa cũng hòa vào lời gửi thưa trên tin nhắn, những dòng tin ngắn nhưng rất nhiều nụ hôn, mỗi sáng sớm hay chiều hôm đều muốn ôm em thật chặt! Mỗi lần đưa em qua con phố không tên bằng xe đạp, hai đứa lại hát bài “Con đường tình ta đi”, em đưa anh cây kẹo mút hai đứa dùng chung, ngồi sau lưng em nhéo anh thật mạnh vì cái tội tham ăn mút lâu hơn 1 phút. Cứ thế đấy, và hết thời sinh viên, hai đứa cũng hết duyên nhưng tình bạn vẫn còn. Anh thấy em nhẹ nhàng mà sao anh chật vật quá, tình yêu ta rất lạ, đến đến rồi đi đi. Giở lại những bài thơ cũ, đọc thấy bài thơ em như lời chỉ dấu của hai đứa mình:
Mùa thu này buồn nhiều anh ạ Nắng bớt vàng mây cũng bớt xanh
Rả rích mưa bay âm ỉ nhiều ngày
Hoa sữa nhẹ mang mùi hương hôm ấy
Em nghe gió rít từng hồi tha thiết
Như nỗi thương anh thao thức suốt đêm hoài
Ánh mắt buồn thiếu nữ sợ chiều phai
Hay sợ nỗi người đi không trở lại?
Mối tình thứ hai đi qua không để lại trên da thịt ta bất cứ một vết sẹo nào nhưng nó đã khiến trái tim ta khuyết đi một mảnh, một mảnh tình của một khối tình bị băm nát. Lúc đó tôi mới hiểu được, thứ nặng nhất trên đời này là kí ức!

“Một hôm bước chân về gác nhỏ
Chợt thấy đóa hoa tường vi
Bàn tay gắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa…”

Vận vào lòng lời ca sao đúng lúc
Lúc ta say chân bước phố hoang liêu,
Để hồn mơ vơ vẩn bóng yêu kiều
Men đưa đến nhưng nồng bay hương khói.
Ô hay chưa, nghịch lời nghịch ý
Chân cứ đi mà lưng muốn ngả lơi;
Cho buông rơi câu hát cứ xa vời
Cho thân mát được hòa vào mình đất.
Muốn ngất đi, muốn lòa đi như chực khóc,
Muốn reo đưa chuông nguyện hồn ta,
Muốn xưa về như cũ cho ta…!
Khi mưa xuống mà lòng đương nhẹ hẫng,
Khi nghe tiếng hát mà lòng ta dịu mát
Nỗi bâng khuâng, u uẩn đỗi hồn nhiên !

“…Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe…”

Như một phép màu của những câu chuyện cổ tích, khi những người bất hạnh ngồi khóc và Bụt lại hiện ra ban cho điều ước với câu hỏi “Vì sao con khóc?”. Và “Bụt” của con đã xuất hiện, người ta bảo hiền như Bụt thì chỉ có mẹ mà thôi. Mẹ lại cho con lăn vào lòng, gối đầu lên chân, lại gãi lưng con như ngày còn bé, lại nói lại câu chuyện ngày xưa “con lớn con bổ củi cho mẹ”. Con hối hận, con giận mình bởi biết bao bài thơ con viết, biết bao lời nồng ấm con trao cho “người” thì mẹ con lại bỏ quên.

Lưng mẹ đau vì cõng con đi học,
Tay mẹ chai sần vì vất vả nuôi con,
Mắt mẹ quầng thâm mong ngóng con thành đạt,
Cuộc đời mẹ gìa vẫn mãi chỉ vì con,
Lũ chim non quay quắt gió phương ngàn
Đã quật gãy biết bao bờ bến lạ
Duy chỉ còn hốc cây già cũ kĩ
Vẫn nồng nàn hơi ấm của tình thân.

Hôm nay, nghe được đứa bé hàng xóm hát tặng mẹ bài hát “Bàn tay mẹ” được cô giáo dạy cho ở trường, bất giác kí ức tràn về, cố nhẩm cho thuộc để hát tặng mẹ yêu.
Đó chính là người phụ nữ tôi đã yêu, đang yêu và sẽ mãi yêu!


Tái bút: Bàn tay mẹ bế chúng con, bàn tay mẹ chăm chúng con. Cơm con ăm, tay mẹ nấu, nước con uống tay mẹ đun. Trời nóng bức gió từ tay mẹ, con ngủ ngon. Trời giá rét cũng vòng tay mẹ ủ ấm con. Bàn tay mẹ vì chúng con, từ tay mẹ con lớn khôn.

 
Nguyễn Văn Hải - Tổ Ngữ Văn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét