Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Tuổi thơ yêu dấu

   Tôi được sinh ra giữa khoảng lặng của mùa thu. Khi bầu trời chỉ kịp chiếu xuống mặt đất vài giọt sáng yếu ớt, bỗng bị đứt gãy bởi những hạt mưa giao mùa. Tôi chẳng hình dung ra lúc ấy tôi trông như thế nào, chỉ nghe mẹ kể rằng gương mặt tôi lạnh lùng, đôi mắt chứa đựng cả bầu trời u uất.

   Tôi được gửi về quê nội khi vừa tròn 4 tuổi. Lúc đó, nhà bà tôi nghèo lắm. Tấm chăn mỏng manh không thể che hết một mảnh linh hồn đang run cầm cập vì giá rét. Cơn gió đông bắt đầu thổi đến như muốn làm quen giữa cái lạnh kinh hồn cuối thu. Làng tôi nghèo đơn sơ với những đêm trăng sáng ngồi chụm lại bên bếp lửa. Nhớ lúc đó, với tính cách lạnh lùng ít nói, tôi có rất ít bạn bè, hay nói đúng hơn là không có người bạn nào. Giữa cái lạnh cào xé của thiên nhiên, tôi càng cô độc hơn khi ngồi một mình sau bếp lửa. Tôi xiết chặt lấy đôi vai gầy để tránh lạnh. Trăng càng lên cao, lớp sương mờ đục càng hiện rõ, lất phất như khói chiều. Ánh trăng chảy tràn qua kẽ lá, nhỏ từng giọt li ti trên hàng tre đầu làng kết thành chùm hoa nhỏ. Trăng khẽ vuốt ve mái tóc của bà, âu yếm gò má xinh của đôi cô thiếu nữ. Tôi đang mơ màng trong thế giới huyền ảo của mình, chợt cảm thấy ấm nồng ở khóe mắt:
- Ơ!
- Hihi! Bạn có muốn qua bên kia chơi với bọn mình không?
Tôi kịp giữ được bình tĩnh, thì ra là một cô bé với nụ cười tỏa nắng và đôi mắt như toát ra ánh sáng ấp áp:
- Xin lỗi vì làm rơi mất khoai nướng vào mặt bạn. Mình chỉ muốn hỏi là bạn có muốn qua bên kia cùng uống trà gừng với bọn mình, có vẻ như bạn lạnh.
- Không cần đâu!
Tôi trả lời dứt khoát nhưng nét mặt thoáng vẻ bối rối. Chợt cô bé nắm lấy tay tôi, lay mạnh và kéo qua bên kia:
- Mình là Tuyết, rất mong được làm quen với bạn. Nào qua bên kia đi, tụi mình có nhiều trò vui lắm
...

   Có lẽ là từ ngày định mệnh đó, tôi đã thoát khỏi lốt cá biệt mà bước ra thế giới bên ngoài. Tôi hay cười hơn, nhưng đôi lúc lại quá ham chơi khiến bà nội la mắng, những lúc đó, tôi lại chớp chớp đôi mắt tinh nghịch chạy tuốt vào phòng. Nhớ những kỉ niệm ngày xưa thân quen ấy, nhớ mấy mùa nắng bức lội ruộng bắt ốc mà nổi mẩn gãi đến chảy máu. Bị bà mắng cho vì cái tội "gái không ra gái, trai không ra trai" không chịu yên phận ngồi se rạ mà ra đồng chơi với mấy thằng con trai. Nhớ những đợt mưa đầu mùa cả bọn cởi trần tắm mưa, sau đó về nhà mà quần áo ướt sũng run cầm cập. Nhớ lắm mỗi đêm trăng sáng ra bắt rươi tươi về bán trộm, được chút tiền thì cả đám mua khoai ra bể nướng. Nhớ cái nháy mắt vô tư xóa đi giận hờn vu vơ tuổi học trò. Nhớ giọt nước mắt nghẹn ngào mỗi lần vì ham chơi bị điểm kém...

   Nhớ lắm, những ngày ấu thơ ấy...

   Tôi chợt lớn, không còn sống với bà nội nữa. Những ngày vui chơi thuở đó bây giờ chỉ còn là kí ức. Đôi lúc nhìn lại cái xa hoa của đô thị hiện đại mà nhớ đến ánh lửa hồng le lói đầu làng những ngày sáng trăng. Nhớ lại những trò nào rồng rắn lên mây, nào ô ăn quan, nhảy cò, đánh trận....


   Tuy đã quen với cái bộn bề hỗn độn của xã hội. Những kí ức đó vẫn không thể nào mất đi được, nó đã ăn sâu vào tâm trí, máu thịt tôi rồi. Mong rằng mỗi người trong chúng ta, dù khó khăn vất vả thế nào, cũng đừng quên đi những kỉ niệm ấu thơ tươi đẹp. Hãy giữ lại dù là một chút, đừng cố gắng vứt bỏ đi một trong những kí ức đẹp nhất đời người.



Thu Nguyệt
Lớp 9E (NK 2010-2014) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét